Con lại về nơi Mẹ đã sinh con
Quê hương Quảng Bình nắng, mưa khắc nghiệt
Mùa hè gió Lào, mùa đông mưa mãi miết
Riêng tình người mộc mạc thân thiết biết bao.
Con lại về với dòng Nhật Lệ dạt dào
Có cồn cát trắng, hàng dương xanh rì rào cùng sóng biển
Nơi ngày xưa con lặng lẻ ra đi không người đưa tiễn
Nhưng bao năm qua vẫn thổn thức gởi lòng về.
Ký ức xưa mang nặng bóng hình quê
Ở nơi đó có giọt mồ hôi chan nước mắt của Mẹ
Có năm tháng nhọc nhằn Ba dành cho con thời thơ bé
Và con đường quê ai đó từng sánh bước tới Trường.
Ba mươi bốn năm lang bạt tha phương
Vẫn đau đáu mái nhà tuổi thơ đầm ấm
Vẫn mong mỗi chiều về thả bước chân chầm chậm
Trên lối mòn nhỏ bé ngát hương quê.
Ôi quê hương yêu dấu, con đã về
Được ngã vào vòng tay yêu thương Mẹ già để khóc
Được tìm lại kỷ niệm xưa một thời khó nhọc
Được thỏa lòng sau bao thao thiết đợi chờ.
Con đã về bên Mẹ, thực mà ngỡ như mơ...
Đoàn Bình, tháng 12/2011
Lời thơ thấm đượm nghĩa tình quê hương!
Chúc cuối tuần vui nhiều!
Trưa ni em măm cơm bụi cao cấp, máy nhà em còm bên trang no nỏ được chị nợ, nó k hiện chữ đăng mà khi ta còm xong ta bấm ấy, nỏ hiểu răng chán rứa . Vui khỏe ngày chủ nhọc chị nghe